Home » Thế giới, Tiêu Điểm » Tổng thống Putin là người như thế nào (phần 2)

Dù nhiều người không muốn chiến tranh xảy ra, nhưng việc Nato không giữ đúng cam kết mà tiếp tục mở rộng về phía đông, các phòng nghiên cứu sinh học của Mỹ vẫn âm thầm hoạt động dù Nga yêu cầu làm rõ nhiều lần, cùng với các áp lực khác đã khiến Tổng thống Putin quyết định tiến quân vào Ukraine.

>> Tổng thống Putin là người như thế nào (phần 1)

Embed from Getty Images

Tổng thống Putin. Ảnh getty

Liệu pháp nhằm đánh sập nền kinh tế Nga

Khi Putin còn là thủ tướng, cách tiếp cận cứng rắn của ông đối với những kẻ khủng bố Chechnya đã chiếm được cảm tình của người dân Nga. Vào đêm ngày ông trở thành quyền tổng thống (vào thời điểm đó, cuộc chiến Chechnya lần thứ hai chỉ mới diễn ra vài tháng), ông đã dẫn phu nhân của mình và vợ chồng Giám đốc Cục An ninh Quốc gia cùng những người khác mạo hiểm ra tiền tuyến ở Chechnya.

Đầu tiên, họ đi bằng máy bay, sau đó là trực thăng, rồi đến ô tô, cuối cùng họ đến doanh trại vào lúc 2h30 sáng ngày Tết Dương lịch năm 2000. Putin đích thân đến an ủi các sĩ quan và những người lính, làm rung động trái tim của binh sĩ. Vợ của Putin sau đó kể lại: Những người lính ngạc nhiên đến mức tưởng rằng họ đang mơ, và họ không thể tin rằng, Putin đích thân đến tiền tuyến ăn Tết cùng với họ. Sau khi đoàn của Putin trở về Matxcơva, Yeltsin tổ chức một bữa tiệc tại nhà để chiêu đãi họ, cảm ơn hành động hùng tráng của Putin đã ra mặt trận để cổ vũ khích lệ các chiến sĩ.

Đồng thời với cuộc tấn công quân sự, Putin tiến hành một cuộc chiến trái tim. Putin đã có một cuộc nói chuyện chân tình với Tổng thống Chechnya. Cuối cùng ông thuyết phục được bên kia suy nghĩ vì đại cục của nước Nga, Chechnya ở lại Nga và không ly khai nữa, đồng thời Nga cũng trao cho Chechnya quy chế của một nước cộng hòa tự trị cao. Ngày nay Chechnya là đồng minh kiên định nhất của Nga. Có thể thấy rằng Putin có một khả năng giải quyết vấn đề phi thường.

Trong cuộc tổng tuyển cử năm 2000 ở Nga, trong số 11 ứng cử viên, Putin đã giành chiến thắng với 53,4% số phiếu và được bầu làm tổng thống. Nhưng những gì ông tiếp quản là một mớ hỗn độn. Bởi vì Yeltsin quá thân phương Tây, ông ấy đã sử dụng “liệu pháp sốc” của nhà kinh tế học Jeffrey Sachs của Đại học Harvard Mỹ để điều trị. Đó là “một bước hoàn thành” tư hữu hóa tất cả tài sản sở hữu nhà nước, tài sản nhà nước được chia cho người dân với chứng từ giống như cổ phiếu, nhưng không thể đổi ngay thành tiền mặt được. 

Trong khi đó, một số nhà kinh doanh khôn ngoan, cùng với các nhà tư bản nước ngoài, đã thu mua những cổ phiếu này với giá cực kỳ thấp từ những người dân, những người không bao giờ biết giá trị trong tương lai của chúng. Kết quả là, một lượng lớn các doanh nghiệp nhà nước đã được mua bởi các doanh nhân Nga kết hợp với các nhà tư bản nước ngoài, và tài sản tập trung cao độ ở trong tay một số ít người, tình trạng thị trường độc quyền tài chính đã được hình thành. Kết quả là tỷ lệ thất nghiệp tăng vọt, và suy thoái kinh tế sâu sắc. Nền kinh tế Nga những năm 1990 thậm chí còn tồi tệ hơn so với dưới thời Đảng Cộng sản Liên Xô vào những năm 1980. Khoảng cách giàu nghèo rất lớn, phúc lợi quốc gia gần như sụp đổ, và sự bất bình của công chúng sôi sục. 

Các trùm tài chính không chỉ kiểm soát toàn bộ nền kinh tế Nga, mà còn can thiệp nghiêm trọng vào chính trị. Một số nhà tài phiệt thậm chí còn ngạo mạn nói rằng, nếu họ muốn một con khỉ làm tổng thống thì con khỉ cũng có thể trở thành tổng thống. Đối mặt với tình huống này, Yeltsin rất tức giận, nhưng rất khó để thay đổi hiện trạng.

Nhiều người chế nhạo sự kém cỏi về kinh tế của Nga còn thua kém Trung Quốc, và phủ nhận con đường dân chủ của Nga, nhưng họ không biết tại sao nước Nga lại trải qua quá trình bi thảm sau khi Liên Xô sụp đổ. 

Vào thời điểm đó, các nhà kinh tế Châu Âu lập luận rằng, nền kinh tế Nga nên được tư nhân hóa dần dần, thay vì làm tất cả cùng một lúc. Nhưng vì quá thân Mỹ và hoàn toàn tin tưởng vào Mỹ, nên Yeltsin đã không tiếp thu ý kiến ​​của các nhà kinh tế Châu Âu, mà làm theo lời khuyên của các nhà kinh tế Mỹ. Các hướng dẫn đã được làm theo, và kết quả là thảm họa. Có thể nói, sau khi Liên Xô tan rã, kẻ giáng đòn mạnh đầu tiên vào Nga chính là Mỹ. Nếu nói “liệu pháp shock” là một tai nạn, thì sau đó, hàng loạt các biện pháp trừng phạt kinh tế chống lại Nga do Hoa Kỳ khởi xướng và lãnh đạo, nhằm làm suy yếu sức mạnh quốc gia của Nga, đều là hữu ý thực hiện.

Tổng thống Nga Yeltsin năm 1991. (Ảnh wikipdedia/ CC BY SA 4.0)

Tổng thống Nga Yeltsin năm 1991. (Ảnh wikipdedia/ CC BY SA 4.0)

Một lý do quan trọng khác khiến nền kinh tế Nga không tốt bằng Trung Quốc là, liệu pháp sốc đã dẫn đến việc các nhà tài phiệt phân chia tài sản của Nga. Sau khi nền kinh tế thành mớ hỗn độn, nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến đầu tư nước ngoài. Làm sao có thể phát triển mà không có tiền? Hơn nữa, Nga không có ‘kho vàng’ khổng lồ như Trung Quốc với sự trợ giúp của Hong Kong, Đài Loan, Nhật Bản và Hoa kiều. Nguồn tiền khổng lồ đầu tiên do người Hoa ở nước ngoài đầu tư đã tạo thành một bàn đạp cho sự phát triển kinh tế mạnh mẽ của Trung Quốc. Ngay sau khi bắt đầu phát triển, các quốc gia khác đã nhìn thấy tiềm năng, và sau đó hình thành một cơn sốt đầu tư vào Trung Quốc. Tất nhiên có tiền là tiền đề để nền kinh tế khởi động và cất cánh.

Ngoài ra, Đặng Tiểu Bình sau khi lên nắm quyền đã không thực hiện những thay đổi mạnh mẽ cùng một lúc, mà “dò đá qua sông”, bắt đầu từ việc thí điểm “đặc khu kinh tế” ở Thâm Quyến, rồi từ vùng duyên hải vào nội địa, từng bước phát triển. Ông đưa ra hàng loạt chính sách ưu đãi đầu tư nước ngoài, còn đối với doanh nghiệp nhà nước thì trước tiên thực hiện chế độ đấu thầu, hợp đồng, v.v. Đó đều là những yếu tố quan trọng để phát triển kinh tế ổn định. 

Về mặt kinh tế, thực tế là các biện pháp của Yeltsin đã thua Đặng Tiểu Bình. Các biện pháp của Đặng Tiểu Bình cũng không hỏi ý kiến ​​của Mỹ và Châu Âu, mà là học kinh nghiệm từ Lý Quang Diệu của Singapore.

Danh tiếng của Putin được mở đầu bằng những thành tựu lớn

Trước khi Putin trở thành tổng thống, khi tháp tùng Yeltsin vào phủ tổng thống để đàm phán với các nhà tài phiệt tài chính, ông đã nhận thức rõ ràng rằng vấn đề nghiêm trọng là, những nhà tài phiệt này đang có mặt trong nền kinh tế và chính trị của nước Nga. Do đó, sau khi Putin lên nắm quyền, các thế lực tài phiệt đã bị tấn công mạnh mẽ đầu tiên (một số người ở nước ngoài ngày nay lớn tiếng công kích Putin đều là những nhà tài phiệt đã bị thanh trừng vào năm đó). Nước Nga đã giành lại quyền kiểm soát tình hình kinh tế. Thứ hai là thay đổi hệ thống thuế thành một mức thuế duy nhất là 13% (tương đương mức thuế 12,5% của Ireland vào thời điểm đó, mức thuế của Nga thấp thứ hai trên thế giới). 

Doanh nghiệp và thị trường có ảnh hưởng ngay lập tức. Sau khi Putin thắng cử trở thành tổng thống, nền kinh tế Nga bắt đầu tăng vọt, nhanh chóng thoát khỏi tình trạng khó khăn thời Yeltsin. Tổng sản phẩm quốc nội tăng gần 72%, sức mua tương đương tăng khoảng 6 lần, số người nghèo giảm một nửa, thu nhập bình quân đầu người tăng từ 300 USD lên hơn 10.000 USD, và tỷ lệ thất nghiệp giảm từ hơn 13% khi Liên bang Xô viết sụp đổ xuống còn khoảng 5%. 

Xã hội ổn định, nhân dân an cư lạc nghiệp. Khi đất nước trở nên giàu có, Putin bắt đầu tăng lương hưu và chăm sóc những người ở tầng lớp dưới của xã hội. Những thành tựu và cách làm này đã khiến Putin rất được lòng dân chúng. Mặc dù trong các phương tiện truyền thông có một số là doanh nghiệp nhà nước, nhưng hầu hết đều thuộc sở hữu tư nhân, và được hưởng quyền tự do ngôn luận. Nga cũng không có tường lửa mạng, và có thể tự do truy cập thông tin ở nước ngoài.

Ngoài việc đưa nền kinh tế trở lại con đường đúng đắn, thành tựu ấn tượng khác của Putin là giải quyết tình trạng bất ổn ở Chechnya, và xóa bỏ khủng bố trong nước, tạo ra an ninh và ổn định của đất nước. Trong số 144 triệu người Nga, 12% là người Hồi giáo (gần bằng với tỷ lệ người da đen ở Hoa Kỳ), nhưng Putin nhấn mạnh đến sự chung sống hòa bình, và bình đẳng sắc tộc, không có chia rẽ và bạo loạn giữa những người Hồi giáo ở Nga, tình hình khá ổn định. 

Putin tinh thông luật pháp Nga, ông cũng trực tiếp tham gia soạn thảo Hiến pháp Nga, trao quy chế tự trị cho 22 nước cộng hòa. Ông cũng hữu ý thông qua quốc hội lập pháp, cấm thanh trừng các cựu lãnh đạo nhà nước. Do đó, giống như Gorbachev, Yeltsin, v.v., tất cả đều trải qua những năm tháng tuổi già trong yên bình mà không có bất kỳ sự trả đũa chính trị nào, và Putin cũng duy trì mối quan hệ hòa nhã tốt đẹp với họ.

Điều này về cơ bản khác với Hàn Quốc và Đài Loan ở Châu Á, và nó cũng khác đáng kể so với cách đấu tranh của cựu Tổng thống Mỹ Trump. Cách làm lý trí này đã dẫn đến một quá trình chuyển đổi chính trị suôn sẻ ở Nga, và sự chung sống hòa bình giữa các nhóm dân tộc khác nhau, mà không có bất kỳ sự bất ổn xã hội hay bạo lực nào.

Bước đi này rất quan trọng đối với nước Nga, một quốc gia chia rẽ ly tán sau khi Liên Xô tan rã, và nền kinh tế đang trên đà sụp đổ. Do đó, tỷ lệ ủng hộ Putin ở Nga siêu cao, nó được lát bằng những thành tựu thực sự, và không ai có thể sánh được với Putin.

Trong thời Yeltsin, Đảng Cộng sản Nga là đảng lớn nhất trong Quốc hội trong một thời gian dài, đảng “Nước Nga thống nhất” của Putin chỉ lớn thứ hai, sau đó là các đảng dân túy, các đảng cánh tả thân phương Tây, và nhiều đảng nhỏ khác. Vì vậy, sự lựa chọn của Nga là giữa Putin và Đảng Cộng sản. Nếu không bỏ phiếu cho Putin, thì chính là Đảng Cộng sản quay lại nắm quyền. Giờ đây, Vương quốc Anh, Hoa Kỳ và Liên minh Châu Âu đều đang ra tay đàn áp Putin và trừng phạt Nga, điều này tương đương với việc mở đường cho sự trở lại của Đảng Cộng sản.

Putin kiên định chống Cộng, khi lên nắm quyền, ông đã cam kết làm suy yếu quyền lực của Đảng Cộng sản, và nhanh chóng đưa họ xuống thành đảng lớn thứ hai trong Quốc hội (Duma). Hiện nay, đảng “Nước Nga thống nhất” đã trở thành đảng lớn nhất, nắm giữ 343 trong tổng số 447 ghế trong Quốc hội, chiếm 72%, vượt xa 2/3. Putin đã khiến số ghế quốc hội của Đảng Cộng sản và các đảng dân túy giảm xuống dưới 30%.

Putin có phải là một kẻ độc tài?

Putin là một kẻ độc tài, cái mác này đã được truyền thông phương Tây “thổi bùng” trong hơn mười năm, nó đã khắc sâu trong ấn tượng của mọi người. Putin là tổng thống nhiệm kỳ thứ tư, 2 nhiệm kỳ làm thủ tướng, tức là trong hơn hai thập kỷ qua, ông là trung tâm quyền lực ở Nga. Đặc biệt là sau hai lần làm tổng thống, ông ấy đã quay trở lại và làm một nhiệm kỳ thủ tướng, sau đó ông lại làm tổng thống nên rất có thể bị thế giới bên ngoài cáo buộc là: độc tài. Nhưng lời buộc tội này cách khá xa sự thật.

Thứ nhất, Putin không phải là người ham quyền lực. Khi Yeltsin lần đầu tiên nói với Putin rằng, muốn bổ nhiệm ông làm thủ tướng, và sau đó để ông trở thành tổng thống, là người kế nhiệm của Yeltsin, Putin đã từ chối. Suy nghĩ đầu tiên của ông là gia đình vợ và con gái không có “quyền riêng tư”: “Tôi giấu các con của mình vào đâu?”. Stone, người đã phỏng vấn Putin, rất ngạc nhiên nói: Ông đã từ chối? Putin nói: Khi đó, điều mà tôi nghĩ là cuộc đời tôi sẽ hoàn toàn thay đổi, hơn nữa đó là trách nhiệm trọng đại liên quan đến vận mệnh của hàng trăm triệu người. Yeltsin đành phải nói: “Vậy thì chúng ta sẽ nói chuyện lần sau”.

Putin thực sự từ chối vị trí tổng thống, hơn nữa lại là tổng thống của một đất nước lớn như vậy, Một người như vậy có phải là người lấy quyền lực làm mục tiêu không?

Yeltsin từ chức năm 1999 trao quyền Tổng thống cho Putin năm 1999. (Ảnh wikipedia/ CC BY SA 4.0)

Yeltsin từ chức năm 1999 trao quyền Tổng thống cho Putin năm 1999. (Ảnh wikipedia/ CC BY SA 4.0)

Thứ hai, điều phương Tây bóp méo phổ biến nhất, và được đại chúng chấp nhận nhiều nhất, là việc Putin thay đổi hiến pháp để ông có thể bầu lại làm tổng thống. Thực tế là: Hiến pháp Nga được ban hành năm 1993 đã quy định rằng, sau khi tổng thống đã phục vụ hai nhiệm kỳ, chỉ cần gián đoạn một nhiệm kỳ, ông ấy có thể quay lại và tái cử, và sau khi bầu cử lại, ông ấy có thể được bầu lại vô thời hạn. Có nghĩa là, ông ấy được bầu lại sau gián đoạn một nhiệm kỳ, hoàn toàn phù hợp với Hiến pháp Nga, ông ấy không cần phải sửa đổi hiến pháp nào cả, vẫn có thể chiểu theo Hiến pháp Nga, liên tục được bầu lại cho đến chết.

Trong cuộc phỏng vấn của Stone với Putin, một điều mà Putin không biết trước đây là Roosevelt là tổng thống Mỹ bốn nhiệm kỳ. Một số người ở Hoa Kỳ đã mắng Roosevelt, vậy ông có phải là một nhà độc tài không? Không! Bởi vì khi Roosevelt nắm quyền, Hiến pháp Hoa Kỳ không giới hạn tổng thống trong hai nhiệm kỳ (nó đã được sửa đổi sau khi ông qua đời), vì vậy dù ông ấy có tại chức bao nhiêu nhiệm kỳ đi chăng nữa thì điều đó vẫn hợp pháp. Tương tự như vậy, sau khi Putin đắc cử hai nhiệm kỳ, ông ấy lại được bầu lại sau khi gián đoạn một nhiệm kỳ, điều này hoàn toàn tuân thủ Hiến pháp Nga.

Tại sao lại vu khống ông là độc tài? Các chính trị gia và phương tiện truyền thông phương Tây sẽ không nhìn vào Hiến pháp Nga trước khi buộc tội sao? Chắc chắn không phải vậy. Một điều đơn giản như vậy không thể khiến người ta tin được. Chính là họ đang cố tình phớt lờ, cố ý mơ hồ để yêu ma hóa Putin.

Trong nhiệm kỳ thủ tướng của Putin, Quốc hội đã sửa đổi hiến pháp, chỉ thay đổi nhiệm kỳ của tổng thống từ 4 năm lên 6 năm, và kéo dài nhiệm kỳ của các thành viên Duma Quốc gia (hạ viện) từ 4 năm đến 5 năm. (Đất nước vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn đáng kể, điều này cho phép các chính trị gia không phải vừa trúng cử lại phải chuẩn bị cho cuộc bầu cử tiếp theo, từ đó chểnh mảng chính sự quốc gia).

Năm 2020, Nga sửa đổi hiến pháp một lần nữa, giới truyền thông phương Tây đã tùy tiện tung tin, cho rằng Putin sửa đổi hiến pháp để cầm quyền đến chết. Thực tế là, lần sửa đổi Hiến pháp này lại là thay đổi tổng thống có thể được bầu lại vô thời hạn, chuyển sang kiểu Mỹ là chỉ được bầu hai nhiệm kỳ (mỗi nhiệm kỳ vẫn là 6 năm). Nhưng trước khi sửa đổi hiến pháp, nhiệm kỳ của tổng thống sẽ quy về 0, vì vậy sau khi nhiệm kỳ của Putin hết hạn vào năm 2024, ông có thể tham gia tranh cử và tái đắc cử, đồng thời phục vụ hai nhiệm kỳ cho đến năm 2036. 

Sửa đổi hiến pháp vốn không cần thông qua cuộc trưng cầu dân ý, nhưng Putin đã yêu cầu một cuộc trưng cầu để bày tỏ quan điểm của công chúng. Kết quả trưng cầu dân ý là 77,92%. So với tỷ lệ 77,53% mà Putin giành được trong cuộc tuyển cử năm 2018, tỷ lệ còn cao hơn. Trong sửa đổi hiến pháp này, có một điều khoản rằng “nhiệm kỳ của tổng thống sẽ được đặt lại về 0 trước khi sửa đổi hiến pháp”, nó đã được thông qua bằng một cuộc trưng cầu dân ý đồng thuận cao. Rõ ràng là người dân Nga chỉ mong Putin tiếp tục tại vị. Nói cách khác, nếu không có điều khoản này, cuộc trưng cầu dân ý này đã không được thông qua.

Nga phải đối mặt với sự đàn áp của toàn bộ thế giới phương Tây do Hoa Kỳ đứng đầu, người Nga hy vọng vào một người có kinh nghiệm đáng kể về tình hình trong nước và quốc tế, đặc biệt là một tổng thống có nhân phẩm tốt, mạnh mẽ đáng tin cậy. Điều này có thể lý giải được.

Tóm lại, ngay cả khi không có sửa đổi hiến pháp nào, sau khi Putin đảm nhiệm hai nhiệm kỳ tổng thống vào năm 2008, sẽ có một nhiệm kỳ gián đoạn ở giữa, và ông sẽ quay trở lại vào năm 2012. Với tỷ lệ ủng hộ cao, Putin vẫn có thể được bầu lại từng nhiệm kỳ một, cho đến khi chết, hoàn toàn phù hợp với Hiến pháp Nga, hoàn toàn không có việc Putin vì muốn nắm giữ quyền lực tổng thống mà sửa đổi Hiến pháp. Tại thời điểm này trong lịch sử, miễn là người dân Nga chọn ông làm điều đó, thì ông ấy không phải là một kẻ độc tài. 

Đúng như Gorbachev đã nói trong một cuộc phỏng vấn với BBC: “Ông ấy (Putin) vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm. Tôi ủng hộ việc tuân thủ luật pháp, nhưng tôi cũng muốn nói với bạn, tôi vĩnh viễn không phản đối những việc mà tất cả mọi người đều đồng ý”. Ở Nga, nơi không có tường lửa, và có quyền tự do báo chí đáng kể, thì kết quả trưng cầu dân ý này là chân thực.

Về câu hỏi liệu Putin có dân chủ hay không, Stephen Cohen, một chuyên gia Mỹ am hiểu về Liên Xô, đã đánh giá rất có lý: “Putin có dân chủ không? Phải xem bạn so sánh với ai. So với các nhà lãnh đạo của Trung Đông, thì ông ấy dân chủ. So với Clinton, thì ông ấy không phải. Tuy nhiên, mỗi quốc gia đều có đồng hồ lịch sử của riêng họ. Tất cả các bạn đều nói Putin là xấu, lẽ nào bạn lựa chọn Stalin, Brezhnev, Andropov? Người Nga đánh giá ông ấy theo hiện trạng và tiến trình lịch sử của chính đất nước họ”. Nói cách khác, bạn không thể yêu cầu Nga đi theo đồng hồ lịch sử nước Mỹ được.

Giáo sư Cohen tiếp tục: “Putin trở thành tổng thống năm 2000 gần như một cách tình cờ, kế thừa một đất nước đã sụp đổ hai lần trong thế kỷ 20: Một là cuộc cách mạng cộng sản vào năm 1917, và hai là sự sụp đổ của Liên bang Xô viết vào năm 1991, đất nước bị tàn phá và 75% dân số ở trong tình trạng đói nghèo. Còn có nước nào nữa như nước Nga? Nga mất chủ quyền trong những năm 1990 về chính trị, chính sách đối ngoại, an ninh, tài chính. Putin đã nhìn thấy sứ mệnh của ông ấy. Ông ấy đã nói nhiều lần rằng, phải khôi phục chủ quyền của Nga, có nghĩa là làm cho quốc gia hoàn chỉnh trở lại, cứu người dân của mình, xây dựng quốc phòng của mình. Đây là sứ mệnh của ông ấy. Theo tôi thấy, dường như mọi thứ ông ấy làm đều tuân theo khái niệm về vai trò lịch sử của ông ấy, và ông ấy đã làm tốt”. (Hai đoạn trên được trích từ: Debunking the Putin Panic with Stephen Cohen)

Ở góc độ khác, Mỹ đã nhiều lần lật đổ các chế độ ở Trung Đông và cố gắng thúc đẩy một cách cứng rắn “dân chủ kiểu Mỹ”, nhưng đều thất bại, khiến nhiều người bắt đầu suy nghĩ lại về cái gọi là vấn đề dân chủ “một bước hoàn thành”. Sau khi Nga trải qua một cuộc chia cắt lớn của đất nước, và một cuộc khủng hoảng kinh tế gần như sụp đổ, việc muốn một nền dân chủ “một bước hoàn thành”, liên tục thay đổi các nguyên thủ quốc gia, thì có thể là quá vội vàng. Nó khiến Nga rơi vào tình trạng hỗn loạn chính trị và suy thoái kinh tế nghiêm trọng hơn, thậm chí Đảng Cộng sản Nga sẽ quay trở lại.

Sau khi Liên Xô vĩ đại tan rã, Yeltsin yêu cầu các học giả Mỹ tham gia vào “liệu pháp sốc”, và thực hiện phương pháp cực đoan là tư nhân hóa “một bước hoàn thành”, khiến nền kinh tế của đất nước bị lung lay đến mức sụp đổ. Liên Xô vĩ đại ban đầu là một hệ thống cộng hòa, sau khi tan rã, Liên Xô được chia thành hơn chục quốc gia, khiến 25 triệu người thuộc Liên Xô cũ bỗng chốc thấy mình ở một “ngoại quốc”. Những quốc gia tách ra tương đương với các tỉnh của Trung Quốc trước đây, các vấn đề gia tộc, công việc, hôn nhân, v.v. tự nhiên đều có quan hệ đan xen với nhau. Bây giờ chỉ qua một đêm, con dâu của bạn, con rể của anh đã trở thành “người nước ngoài”. Điều này khiến cả người Nga và những người ở các quốc gia nhỏ bé sau khi chia tách phải trải qua một giai đoạn thích nghi khá khó khăn. 

Trong khi cả đất nước còn đang trong tình trạng “bàng hoàng”, Chechnya sẽ nhân cơ hội để đòi độc lập một lần nữa. Như đã đề cập trước đó, 12% dân số Nga theo đạo Hồi, nếu giống như Chechnya, họ đang theo đuổi độc lập (đã lên kế hoạch), và một hiệu ứng domino xảy ra. Rất có thể một cuộc nội chiến toàn diện sẽ xảy ra, và biến thành hơn chục “Chechnya”. Đó sẽ là một thảm họa đối với Nga, và nhiều khả năng sẽ gây nguy hiểm cho toàn bộ Châu Âu và thậm chí cả Châu Á. 

Tất cả những nguy cơ trên đều không xảy ra là nhờ vào Putin, người có phong cách lãnh đạo quyết đoán và tài năng xuất chúng. Ông đã ổn định tình hình chung, không những không chia rẽ thêm nước Nga, mà còn mạnh mẽ chống khủng bố và giải quyết vấn đề Chechnya, đã ngăn cản sự trỗi dậy của chủ nghĩa Hồi giáo ở Nga và Châu Âu. Nếu không có một nhà lãnh đạo sắc sảo và thực dụng như Putin, thì sự chuyển đổi ở Nga không biết sẽ gian nan, khó khăn như thế nào. Rất có khả năng sẽ rơi vào cảnh nội chiến, tan rã, và kinh tế tiếp tục suy thoái, cộng thêm mọi cách trừng phạt và trấn áp của của Mỹ, viễn cảnh không thể tưởng tượng nổi.

Tỷ lệ ủng hộ Putin chưa bao giờ giảm xuống dưới 55% trong 20 năm

Trong 20 năm qua dưới sự lãnh đạo của Putin, những hành động của ông đối với các vấn đề lớn nêu trên đã giành được sự ủng hộ của nhiều người, nên năm 2012, khi tái đắc cử Tổng thống, ông đã giành được 63,35% số phiếu bầu. Vào năm 2018 ông lại giành chiến thắng với 76,67% số phiếu bầu tái đắc cử. Người dân Nga hết lần này đến lần khác đều đã chọn Putin. Uy tín của ông ngày càng cao (tỷ lệ ủng hộ chưa bao giờ thấp hơn 55% trong 20 năm).

Ở Nga, nơi có báo chí tự do, trong tình hình phương Tây đã luôn luôn yêu ma hóa Putin trong 20 năm qua, người dân Nga vẫn liên tục bỏ phiếu cho Putin. So với những người nước ngoài gãi ngứa chẳng liên quan gì đến mình và suốt ngày lên giọng rao giảng, người dân Nga hiểu rõ hơn ai hết đất nước mình cần người lãnh đạo như thế nào.

Trong các cuộc bầu cử tổng thống trước đây của Nga, chưa từng có loại tranh chấp ăn cắp bầu cử nào, như ở Mỹ vào năm 2020, lại được nhân dân Nga và thế giới công nhận. Vì thế, cáo buộc Putin là “không dân chủ” là không có cơ sở. Vị trí tổng thống của Putin ít nhất là hợp pháp hơn cuộc bầu cử 2020 ở Hoa Kỳ!

Putin đã nắm quyền hơn 20 năm, những cống hiến và kinh nghiệm thực tế đã giúp ông nắm bắt sâu sát mọi khía cạnh của nước Nga và tình hình quốc tế. Đạo diễn phim người Mỹ Oliver Stone đã phỏng vấn Putin hơn 20 giờ đồng hồ từ năm 2015 đến năm 2017, và xuất bản video 9 tiếng rưỡi. Từ trong nước đến quốc tế, từ chính trị đến kinh tế, từ chống khủng bố toàn cầu đến phòng thủ quân sự, từ tài chính và thương mại đến các vấn đề xã hội, v.v. mọi vấn đề Putin đều trả lời mà không hề né tránh, vô cùng thông tỏ và chuyên nghiệp.

Trên truyền thông Mỹ, người dẫn chương trình truyền hình CBS Charlie Rose nói rằng Tổng thống Mỹ Obama, người đã nhiều lần đối thoại trực tiếp, và có nhiều giao tiếp qua lại với Putin, từng nói: “Hầu như không có gì xảy ra ở Nga mà Putin không hiểu, hoặc không chịu trách nhiệm”.

Một người như vậy hiểu rõ về nước Nga (và hiểu rõ tình hình thế giới hơn bất kỳ nhà lãnh đạo quốc gia nào khác trên sân khấu chính trường), và hết lòng chiến đấu vì nước Nga, một tổng thống như vậy được người dân Nga kính trọng là điều đương nhiên. Trong một cuộc phỏng vấn năm 2019 với BBC, khi được hỏi liệu Putin có phải độc tài không, Gorbachev trả lời: “Tổng thống hiện tại của chúng tôi đã thừa hưởng một mớ hỗn độn như vậy, và mọi người đã thấy ông ấy ngăn chặn sự hỗn loạn, theo đúng nghĩa đen là đặt mọi thứ lên vai của chính mình. Chúng tôi cũng thấy từ các phương tiện truyền thông rằng, mọi người muốn ông ấy tiếp tục làm, hoàn thành sứ mệnh của mình, vẫn còn rất nhiều điều cần ông ấy làm”. 

Vào năm 2016 trước đó, cũng trong một cuộc phỏng vấn với BBC, Gorbachev nói: “Có người chỉ đạo các phương tiện truyền thông phương Tây phải hủy hoại Putin, xóa sổ Putin. Kết quả là 86% người Nga ủng hộ Putin, và sắp tới là 120%, ông ấy biết mọi thứ”.

Do đó, dù bị thế giới bên ngoài vu khống như thế nào, việc Putin đắc cử là kết quả của quyền tự do báo chí, và sự cạnh tranh của nhiều đảng phái chính trị khác nhau, là do người dân tự do lựa chọn, hoàn toàn tuân thủ Hiến pháp Nga. Sau khi bắt đầu cuộc chiến Nga-Ukraine, phương Tây còn rợp trời dậy đất yêu ma hóa Putin hơn. Vô số bài báo nói người dân Nga sẽ sớm lật đổ Putin. Nhưng thực tế là tỉ lệ ủng hộ Putin ở Nga không giảm mà còn tăng lên. Theo cuộc thăm dò mới nhất (tháng 6 năm 2022), tỷ lệ ủng hộ Putin là 83% (do cơ quan thăm dò dân ý quốc tế uy tín Statista thực hiện).

Theo quan điểm của người dân trên toàn thế giới, trước chiến tranh Nga-Ukraine, hầu hết mọi người không biết nhiều về Putin, và thông tin về cơ bản là do các phương tiện truyền thông cánh tả phương Tây nhồi nhét. Trước chiến tranh, sự ủng hộ của toàn cầu dành cho Putin chưa đến 30%, thì giờ đây, ngoài 7 nước công nghiệp phát triển và các nước có lợi ích liên quan, các quốc gia Châu Á như Trung Quốc, Ấn Độ, gần như toàn bộ Trung Đông và Mỹ Latinh, sự ủng hộ ở đó dành cho Putin cũng mạnh mẽ như người dân Nga! 

Sự ủng hộ này đến từ việc bắt đầu hiểu sự thật về Putin và Nga, đặc biệt là bắt đầu hiểu cuộc chiến Nga-Ukraine này, và bắt đầu thay đổi sự thống trị lâu dài của Hoa Kỳ trên thế giới. Sau Thế chiến II, Hoa Kỳ đã tham chiến quá nhiều cuộc chiến trên khắp thế giới, và gây ra sự bất mãn từ quá nhiều quốc gia. Không ai thích chiến tranh. Cuộc chiến đầu tiên giữa Nga và Ukraine, là kết quả của 30 năm qua, khi Nga từng bước bị Mỹ ép vào chân tường, họ buộc phải phản kích, và cuộc phản kích này sẽ xoay chuyển mãi mãi cục diện thế giới.

Putin có giết các nhà báo và nhân vật phe đối lập?

Việc Putin giết nhà báo và đối thủ đã được truyền thông phương Tây phóng đại trong nhiều năm, nhưng không có bằng chứng xác thực nào được đưa ra và lập án. Nhưng dư luận đã cố định mọi thứ. Đạo diễn phim Stone cho biết, ông đã tham khảo ý kiến của ​​Giáo sư Cohen, một chuyên gia về Nga đã nhắc tới ở trên, về những cáo buộc của giới truyền thông chống lại Putin. 

Ông Cohen đã đưa ra một phân tích chi tiết về từng cáo buộc chống lại Putin, rằng không thể là do Putin ra lệnh làm. Cohen nhận xét về Putin rằng, ngoài việc thực hiện nhiệm vụ của tổng tư lệnh các lực lượng vũ trang, không có chuyện Putin ra lệnh giết bất cứ ai, và nó không có bằng chứng! Những lời buộc tội chống lại Putin quả thực là điên rồ… Bây giờ các nhà báo không quan tâm đến sự thật, họ sống trong những tin đồn lá cải rằng Putin đã giết tất cả mọi người.

Một ví dụ điển hình là vụ bắn một nữ ký giả ở Matxcơva năm 2006, cáo buộc của giới truyền thông là do Putin chỉ đạo. Cohen cho biết, ký giả này rất thân quen với ông ấy và vợ ông ấy, và cũng đã từng là khách tại nhà ông ấy ở Mỹ. Các biên tập viên của tờ báo của cô, gia đình cô và con trai cô, đều phủ nhận việc cô vị giết có liên quan đến Putin. Trên thực tế, cuốn sách cuối cùng của nữ ký giả này nói rằng tổng thống hiện nay của Chechnya giống Stalin đương thời, cho nên nhiều người cho rằng đó là do tổng thống Chechnya đã làm.

Nhưng trong mọi trường hợp, truyền thông phương Tây từ lâu đã nhận định rằng, Putin làm điều đó. Trong video, ông Cohen gần như tức giận khi nói: “Những phương tiện truyền thông này thật đáng xấu hổ khi mọi hãng, từ New York Times đến Washington Post, MSNBC đến CNN, đều hàng ngày cáo buộc Putin giết người”.

Về vấn đề nhà báo Nga bị sát hại, Giáo sư Cohen cũng đưa ra một bằng chứng chắc chắn hơn. Ông nói: “Tổ chức Bảo vệ các nhà báo Mỹ (CPAJ) thống kê số lượng nhà báo Nga bị giết kể từ khi Liên Xô sụp đổ. Vào những năm 1990, trong thời đại Yeltsin, con số ấy nhiều hơn thời đại Putin. Nhưng Yeltsin luôn là nhà lãnh đạo Nga mà chúng tôi (Hoa Kỳ) yêu mến. Lẽ nào những nhà báo bị giết trong những năm 1990 cũng đều là do Putin làm sao?”.

Giáo sư Cohen tiếp tục: “Bạn phải hỏi, vậy ai đã giết những nhà báo đó? Tôi có thể cho bạn biết nguyên nhân chủ yếu: kinh doanh tham nhũng, kinh doanh kiểu băng đảng xã hội đen của Nga, giống như trong thời kỳ tích lũy sơ khai của người Mỹ”.

Nói rằng Putin đầu độc những nhân vật phe đối lập, cũng chỉ là một lời buộc tội mà không có bất kỳ bằng chứng nào. Chỉ cần nhìn vào vụ gần nhất với hiện tại, vụ đầu độc Alexei Navalny, người thuộc phe đối lập của Nga vào năm 2020. Ngày 20/8/2020, Navalny bất ngờ hét lên trên máy bay, khiến máy bay hạ cánh khẩn cấp để đưa ông ấy đến bệnh viện. Sau đó trợ lý của ông ấy thông báo với thế giới rằng, ông ấy có thể đã bị nhiễm độc, hôn mê, và đang sử dụng máy thở oxy. (Sự thật là: bệnh viện đã đưa ông ấy vào trạng thái hôn mê nhân tạo, và cho ông ấy thở oxy để kiểm tra, giống như trước khi phẫu thuật cần làm hai việc này).

Người phát ngôn của Navalny cũng nói rằng, Navalny thức dậy vào buổi sáng, chỉ uống một tách cà phê do sân bay cung cấp, và không ăn gì. Không có bệnh viện nào của Nga tìm thấy bất kỳ dấu vết nhiễm độc trên cơ thể ông ấy. Đức đề nghị cho ông ấy sang Berlin khám và điều trị, Nga đồng ý ngay. Ngày 22/8, Đức cử chuyên cơ đến đón. Khi đến Berlin, phía Nga cũng đã bàn giao các chai nước và vật dụng mà Navalny uống ở khách sạn cho Đức để kiểm tra. Vài ngày sau, chính phủ Đức công bố Navalny có chất độc thần kinh Novichok trong người. Navalny cáo buộc người của Putin làm điều đó, nên cộng đồng quốc tế đã tuyên bố trừng phạt Nga.

Hãy tạm không nói đến việc báo cáo giám định nói rằng chất độc thần kinh Novichok được tìm thấy trong cơ thể Navalny, nó đã không được giao cho Nga và một bên thứ ba để kiểm nghiệm, ngay cả khi đã kiểm chứng báo cáo, thì cũng làm sao có thể chứng minh rằng Putin đã làm điều đó? Tất cả những lời buộc tội đến từ người đàn ông này, mà không có một bằng chứng nào. Cộng đồng quốc tế dựa trên điều cáo buộc này để trừng phạt đối với Nga, quả là vô lý như trò chơi trẻ con!

Một sự thật rất đơn giản, nếu chính phủ Nga đầu độc, làm sao có thể đồng ý ngay lập tức để ông ta sang Đức kiểm tra? Có thể lập tức xét nghiệm ra ngay sao? Và, nếu Navalny thực sự tin rằng Putin đầu độc ông ấy, liệu ông ấy có dám quay trở lại Nga vài tháng sau đó không? Navalny thực sự anh hùng như thế sao? Bất cứ ai nghiên cứu lý lịch của Navalny, về cơ bản có thể đánh giá ông ấy là một kẻ cực tả, thích thể hiện, nhiệm vụ của ông ấy là lấy tiền của nhiều tổ chức phương Tây để gây các sự việc, để thu hút sự chú ý và tài trợ quốc tế. Navalny đã bị bắt vài lần vì tội tham ô, tất cả những điều ông ấy nói đều là từ nguyên nhân chính trị.

Liệu có chính phủ nào sử dụng các phương pháp cấp thấp như vậy để ám sát các đối thủ chính trị không? Nhiều trường hợp cáo buộc Putin đầu độc cũng tương tự: Thủ đoạn thấp kém đến mức hoàn toàn không đáng tin cậy, họ để bản thân bị đầu độc nhưng không chết. Ví dụ như ứng cử viên tổng thống Ukraine thân phương Tây năm 2014, uy tín của ông tăng lên sau khi bị “đầu độc”, và đã thắng cử. Putin có ngu ngốc đến mức này không? Các chính trị gia và các nhóm lợi ích chống Nga sử dụng chỉ số IQ của họ để buộc tội Putin mọi lúc, mọi nơi. Và rồi các phương tiện truyền thông phương Tây tung tin đồng loạt lan truyền ngay lập tức. Họ không đi xác minh, bởi vì tìm kiếm sự thật không phải là mục tiêu của họ, mà mục tiêu là tiêu diệt Putin và làm suy yếu nước Nga.

Các phương tiện truyền thông cánh tả phương Tây, vốn thống trị dư luận thế giới, đã trở thành một cỗ máy dối trá, tùy tiện cáo buộc nhưng vẫn được miễn tội, miễn trừ trách nhiệm. Trước những tiếng nói chống Nga do Hoa Kỳ dẫn dắt, ngay cả khi họ ngày ngày nói rằng Putin sống bằng cách ăn thịt đồng loại, thì cả thế giới cũng sẽ tin vào điều đó.

(Còn nữa)

Tào Trường Thanh

Đại Minh biên dịch/ ntdvn.net

 

Chuyên đề: ,

Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc