Home » Chia sẻ, Cuộc sống số, Tiêu Điểm » Lặng người trước bài văn về thành công của học sinh lớp 10
Bài văn được điểm 9+ với lề phê của cô giáo: “Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công. Mong em tiếp tục thành công”.

Cô giáo Bích Thảo cũng là giáo viên mà năm đầu tiên chính thức trở thành cô giáo, bài văn của Ngọc mà cô đọc cũng là trong số các bài văn đầu tiên cô đọc vì diễn ra ngay sau ngày khai giảng, cô nói trên báo Tiền Phong rằng:

“Qua bài kiểm tra này, mình muốn biết các học trò nhận thức như thế nào về cuộc sống. Và bài của Ngọc đã thực sự làm mình sửng sốt và ngạc nhiên. Mình không giấu nổi cảm xúc và sự tự hào khi phê vào bài làm của Ngọc.

Bài viết đúng với hoàn cảnh, tâm trạng của mình trong thời gian gặp nhiều khó khăn. Chính bản thân mình phải cám ơn em học trò đã có bài viết đầy tình người và sâu sắc. Mỗi lúc mình nản trí lại nhớ tới từng câu, từng chữ trong bài viết để thấy rằng thành công là những gì nhỏ bé thôi mà mình đang làm được”.

bai-van

Ảnh doisongphapluat.com

Bài văn này viết về chủ đề “thành công”, sau đây là nội dung bài văn:

Đề bài: Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em

Bài làm:

Bản chất của thành công

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

1

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một- người – cha.

nho-long-nach-hay-cao-long-nach-3

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

Hà Minh Ngọc (phải) trong lớp học cùng các bạn - Ảnh: Hồng Vĩnh (Tiền Phong)

Hà Minh Ngọc (phải) trong lớp học cùng các bạn – Ảnh: Hồng Vĩnh (Tiền Phong)

Đây là bài văn của em Hà Minh Ngọc học sinh lớp 10 Văn, khối chuyên THPT trường ĐH Sư phạm Hà Nội. 

Bài văn được viết vào ngày 6/9/2006, cách đây đúng 10 năm. Trong 10 năm đó, thỉnh thoảng bài văn này lại được đưa lên mạng xã hội facebbok và lần nào cũng nhận được sự quan tâm chia sẻ của công đồng mạng.

Đứng trước xã hội chạy theo danh lợi và dục vong như ngày nay, bài văn như làn nước mát len lỏi vào tâm hồn độc giả, cuốn trôi đi những bụi bặm cuộc đời.

Ngọc là học sinh học đều các môn, trước khi đăng ký học chuyên văn, cô bé này dự định học chuyên hóa. Tuy nhiên ý nghĩa và sự cảm nhận cuộc sống đã khiến Ngọc học chuyên văn.

Ngọc muốn viết ra những gì thân thiết với cuộc sống, những điều tưởng chừng như nhỏ bé thôi nhưng rất cần thiết cho cuộc sống này. Với Ngọc thì “văn chính là người”.

Nếu khám phá giờ văn lớp học của Ngọc thì thấy rằng lớp học này dường như có lối giảng dạy khác với các lớp thông thường khác. Báo Tiền Phong dẫn lại lời kể của Ngọc rằng: Sau khi giảng xong nội dung theo sách giáo khoa về cuộc đấu trí giữa Uylixơ và Pênêlôp, hai nhân vật trong truyền thuyết Ôđixê của nhà văn Hômerơ, cô giáo ra đề bài: “Các em hãy tạm gác lại câu chuyện để nghĩ ra một kết thúc khác so với tác giả. Sau đó hãy trình bày lập luận về quan điểm của mình”.

“Thế là đám học trò tha hồ bàn luận, đọc sách bổ sung thông tin, kiến thức để bảo vệ quan điểm của mình. Học như thế, sao lại không “ngấm?” – Ngọc kết luận đầy hứng thú.

Hà Minh Ngọc. Ảnh Hồng Vĩnh - tienphong.vn

Hà Minh Ngọc. Ảnh Hồng Vĩnh – tienphong.vn

Ngọc kể, cô giáo thường xuyên ra đề mở trong tất cả các tác phẩm trong và ngoài nước. Cô cung cấp thông tin, nhận định của một nhà phê bình nổi tiếng nào đó nhưng chỉ một nửa vế. Rồi sau đó để học sinh tự tìm phần còn lại, ai tìm đúng và bổ sung được những thông tin “vệ tinh” sẽ được chấm điểm. Vậy là cả lớp nhao nhao đọc và học.

Điều làm Ngọc tâm đắc cũng chính bởi lời tâm sự của cô. Cô Thảo từng nói: “Cô ngồi đây khác các em chỉ ở vị trí chỗ ngồi thôi. Ở vị trí này rất khó có thể thấy mình sai nhưng người giáo viên phải tự nhận thấy cũng có lúc mình sai để được nghe học sinh nói thẳng và nói thật”.

Lời tâm sự rất thật của cô giáo đã tạo niềm vui và động lực khiến học trò có thể gỡ tất cả các nút thắt để lời văn trở nên tự nhiên sinh động.

Ánh Sáng

 

 


Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc