Chữ Hán: ’Đạo’ (Đài phát thanh Hy vọng)

Chữ Hán: ’Đạo’ (Đài phát thanh Hy vọng)

Thế gian ngập trong mê, cái bạn nhìn thấy bằng đôi mắt của mình chắc gì đã là thực. Ngày xưa, Ngụy Bá Dương ở nước Ngô, mang theo ba đệ tử lên núi để tu Đạo và luyện Đan (1). Sau nhiều năm tu luyện gian khổ, Đan cuối cùng đã được luyện thành. Vào thời khắc nuốt Đan, Ngụy Bá Dương phát hiện thấy một vài đệ tử của mình vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ được tâm tính người thường, vậy nên ông bảo họ, “Đan đã được luyện thành, nhưng ta không biết nó đã có thể dùng được hay chưa. Hãy cho con chó này ăn một ít trước, nếu con chó thăng thiên, thì chúng ta có thể ăn, còn nếu con chó chết, thì chúng ta không thể nuốt nó được. Ông cho con chó trắng ăn Đan và con chó lập tức chết ngay. Các đệ tử của ông tất cả đều vô cùng ngạc nhiên.

Ngụy Bá Dương không thể làm gì khác ngoài việc hỏi các đệ tử của mình, “Điều khó nhất là luyện Đan, bây giờ chúng ta đã làm xong, nhưng giờ thì con chó vì ăn Đan mà chết, vậy ta nên làm gì đây? Một đệ tử đáp, “Công của Sư Phụ cao, Sư Phụ có thể ăn thử một chút chăng?” Ngụy Bá Dương thở dài và nói, “Ta dẫn các con lên núi tu Đạo đã nhiều năm nay, để các con chịu gian khổ đã nhiều, nay là bước cuối cùng. Ta thật xấu hổ nếu phải xuống núi đối mặt với người đời, vậy nên ta đành liều chết nuốt Đan. Nếu ta chết, các con nên xuống núi và sau này cũng chẳng cần tu luyện làm gì nữa.” Rồi ông nuốt Đan, ngã xuống nền rồi chết.

Ba đệ tử nhìn thấy Sư Phụ của mình đã chết, bị chấn động lớn và họ chẳng còn biết phải nghĩ gì nữa.Vị nhị Đệ tử nói, “Chúng ta theo Sư Phụ tu Đạo luyện Đan để được trường sinh bất tử. Nay Sư Phụ cũng đã chết, vậy chúng ta làm thế nào mà trường sinh bất tử được đây? Vậy xuống núi thôi.” Khi đó vị đại đệ tử nói, “Sư Phụ là người đã đạt ngộ, chúng ta phải tin tưởng Sư Phụ và theo Sư Phụ đến cùng, thậm chí nếu có phải chết, tôi cũng không hối hận!” Nói xong, anh cũng nuốt một ít Đan, và ngay lập tức ngã xuống rồi chết.

Vị tam đệ tử lúc đó thấy vậy liền nói, “Sư Phụ và đại sư huynh của chúng ta đều đã chết, Đạo cũng chẳng thể tu được nữa. Cả hai chúng ta đều còn trẻ, tốt hơn là nên xuống núi, rồi có thể sống thêm vài chục năm nữa.” Sau đó, hai đệ tử này xuống núi. Ngay sau khi họ vừa đi khỏi thì Ngụy Bá Dương liền đứng dậy. Ông lấy Đan từ miệng mình ra rồi đưa vào miệng người đệ tử lớn tuổi nhất và vào miệng con chó. Cả vị đệ tử và con chó đều sống lại, sau đó họ đã thăng thiên. Về sau, Ngụy Bá Dương có nhờ một người tiều phu mang một bức thư đến cho hai đệ tử kia của ông thuật lại sự tình. Hai vị đệ tử này đã vô cùng hối hận.

Chú giải:
(1) Đan – khối năng lượng thu được từ các không gian khác, nằm bên trong thân thể của người tu luyện.

Tác giả: Melina Chan
(Sound Of Hope)


Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc