Vùng Chiết Giang gọi người hành khất là “Khiếu hóa”. Thời nhà Minh, nhà Thanh có một người hành khất họ Tề, không biết từ đâu đến, cũng không có ai biết tên ông, nên gọi ông là “Tề Khiếu Hóa”. Bề ngoài ông trông có chút điên khùng, nhưng thực ra là người trượng nghĩa, lấy việc giúp người làm vui. Đồ ăn xin được còn dư, ông mang chia cho những người ăn xin bị bệnh không ra ngoài xin ăn được, do vậy những người ăn xin rất tôn kính ông.
Ngày nọ, ông Tề tới xin ăn ở một nhà đang làm tang sự, ăn no xong quay về, trên đường bỗng nhiên buồn ngủ, liền an nhiên ngả lưng nằm ngủ trong một ngôi đình.
Đang say giấc nồng, bỗng nhiên có một người ăn xin đi tới, lay ông tỉnh giấc rồi hỏi: “Ông có phải là Tề Khiếu Hóa không?”
Ông Tề mở to mắt nhìn kỹ, nhưng chẳng nhận ra là ai, nên hỏi lại: “Ông gọi tôi làm gì?”
Người ăn xin kia nói: “Ta nghe nói ông là người nhân nghĩa, cho nên muốn truyền cho ông một tuyệt kỹ, ông có muốn học không?”
Ông Tề tỏ ý đồng thuận. Vị kia lấy ra một viên thuốc màu hồng, nói rằng, ăn xong viên thuốc ấy thì sẽ nhìn rõ bệnh tình của bệnh nhân ở đâu. Ông Tề vội nuốt viên thuốc ấy. Đợi ông Tề ăn xong viên thuốc, vị kia đưa cho ông một chiếc kim dài một thước, rồi nói: “Thấy được nguồn bệnh xong, lấy kim này mà châm, sẽ khỏi ngay bệnh.”
Ông Tề bừng tỉnh ngộ, vui mừng không dứt, biết mình đã gặp Tiên nhân. Đang lúc vui cười thì vị kia biến mất.
Từ đó, ông Tề đi khắp hương thôn thành thị trị bệnh cho người, chân bị khập khiễng qua tay ông châm là hết khập khiễng, người mù mà ông châm cũng sáng mắt trở lại, rồi người bị trúng phong á khẩu, ông châm xong thì nói được ngay. Thế là danh ông Tề nổi như cồn, ông tới đâu cũng có người đến tìm chữa bệnh. Tiền kiếm được từ việc chữa bệnh, ông chia hết cho những người ăn xin trước đây cùng ông, không giữ cho mình chút gì.
Có một chủ tiệm cầm đồ bị trúng phong, tay phải không nhấc lên được, đã thử chữa hết cách mà không có tác dụng. Nghe danh ông Tề liền cho người đi mời ông về nhà chẩn trị. Ông Tề xem qua cánh tay phải rồi nói: “Cái này trị dễ thôi, nhưng cần trả tôi 100 lạng bạc, sẽ lập tức phục hồi như xưa; nhưng nếu không trả đủ tiền, thì chỉ có thể phục hồi một nửa.”
Chủ tiệm đồng ý trả 100 lạng. Ông Tề dùng kim châm ra một lỗ lớn, rồi nói: “Không được phong kín huyệt, để khí độc đi ra.”
Lúc sau, ông Tề rút kim ra, cánh tay ông chủ tiệm lại phục hồi cử động nhẹ nhàng như xưa. Từ đó, mỗi khi trái gió trở trời, khí lại thoát ra từ huyệt đó, nghe rõ tiếng vi vu. Cánh tay ấy không có bất kỳ vấn đề gì nữa. Ông Tề nhận tiền xong, đem tế bần trợ khốn, trong vài ngày tiêu sạch trăm lạng bạc.
Một dạo, ông Tề cùng các hành khất đi xin ăn ở thôn nọ, thấy bốn người đang khiêng một quan tài gỗ màu trắng, mang đi chôn, nhưng máu vẫn nhỏ giọt ra ngoài. Ông Tề quan sát kỹ rồi hô lớn: “Các anh sao lại mang người còn sống đem chôn thế này? Chúng tôi đã nhìn thấy, nhất định phải làm cho rõ việc này.”
Nói xong, cùng những hành khất khác vây chặt.
Một người trong đám họ nói: “Các anh không nên lỗ mãng như vậy, người chết đây là vợ tôi, do khó sinh, nên đã chết được một ngày rồi.”
Ông Tề vẫn kiên định đòi mở quan tài, người kia rất giận dữ, tranh cãi lớn tiếng. Đang ầm ĩ thì có người nhận ra ông Tề, nói với người kia rằng đó chính là lương y nổi danh Tề Khiếu Hóa, cứ để ông ấy mở quan tài, nhất định là có nguyên do.
Người kia liền chuyển giận thành vui, lập tức quay về nhà, mở quan tài, đưa vợ ra đặt lên giường. Ông Tề dùng kim châm vào tim, bảo mọi người đi ra ngoài, dặn người kia nhanh nhanh tìm bà đỡ tới, nói là sản phụ sắp sinh. Quả nhiên đúng vậy, người vừa lui ra, bà đỡ vừa đến thì oa oa tiếng trẻ, sinh hạ thuận lợi, bà mẹ trẻ cũng tỉnh lại. Ông Tề cười lớn, không cần nhận tiền, cứ thế mà đi.
Có nhà nọ, vì ông Tề chữa khỏi bệnh cho phụ mẫu, nên cho mở tiệc lớn, lấy lễ nghi tiếp đãi thượng khách để mời ông Tề, đến nơi ông lại nổi giận mà quay gót rời đi. Người nhà không hiểu, bèn hỏi hành khất thân cận của ông Tề, mới biết, nếu muốn làm ông ưng ý, thì chỉ cần đặt bàn nhỏ, rải chiếu xuống đất, rồi bày lên rượu thịt, để ông tự thưởng thức là được. Sau theo cách ấy, quả nhiên ông hài lòng.
Khi ấy có một nho sinh trẻ tuổi cùng họ với ông, do đã nhìn tận mắt công hiệu trị bệnh thần kỳ của ông Tề, nên bỏ gia đình đến quỳ trước ông Tề bái ông làm cha nuôi, để học nghề dựng nghiệp về sau. Ông Tề cười mà rằng: “Tôi không có vợ, sao có con được? Tuy tôi không có con trai, nhưng người kế thừa kỹ thuật của tôi, thì là con trai tôi. Anh có thể trở thành hành khất chăng?”
Nho sinh trả lời là không dám thay đổi hình thức hành nghề của phụ thân, ý là nguyện ý theo ông Tề làm hành khất.
Ông Tề lại nói: “Ta không có nhà, nơi ta tá túc, là nhà của ta, anh có dám dãi nắng dầm mưa chăng?”
Nho sinh nói không sao. Ông Tề rất vui, luôn ngật gù “Tốt, tốt”, rồi trao cho cậu gậy gỗ, giỏ tre, còn dặn dò nhiều quy ước phải tuân thủ. Nho sinh đều nghe lời.
Từ đó, thanh niên ấy theo cạnh ông Tề đi khắp vùng Tam Giang Lưỡng Chiết, như hình với bóng, ân cần phụng dưỡng, tình cảm như cha con. Sau vài năm, cậu đã học được phép bấm huyệt châm cứu. Ông Tề nói với cậu: “Con đã học thành rồi, tuy chưa được như ta, những cũng đã vượt xa người thường. Con có thể về nhà, dựa vào nghề mà đắc phú quý không khó.”
Ông còn tặng cây kim vàng trong tay cho cậu, để bù đắp những tháng năm miệt mài phó xuất. Đồng thời nói với cậu: “Ta sẽ đi xa, không theo giúp con được.”
Cậu học trò khóc lớn đòi theo. Tề Khiếu Hóa cả giận quát: “Trái lời dặn dò của ta là đại bất hiếu đó.”
Nói rồi, ông cho người xua cậu đi, rồi ông Tề xoay người đi như gió lốc, nháy mắt đã không thấy bóng hình, mọi người cũng không biết ông đi đâu, đại khái coi như ông đã đắc đạo thành tiên rồi.
Nho sinh về tới nhà, vợ còn ở đó, gia cảnh cũng vẫn như xưa. Sau này sinh được con trai. Sau này cả nhà anh truyền đời hành nghề châm cứu trị bệnh.
(Nguồn: Khách Song Nhàn Thoại)
Thái Bình
Theo Chu Hiểu Huy – epochtimes.com, ntdvn.net
Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!